Em gái chồng về chơi, chồng nhường hẳn phòng có điều hòa cho em còn bắt mẹ con tôi ra phòng khách ngủ trong khi con đang ố:m

Trưa hôm ấy, giữa cái nóng như rang của Hà Nội, em gái chồng bất ngờ kéo vali về nhà. Chồng tôi niềm nở, đon đả như đón khách quý:

“Em về chơi thì phải để em ở phòng có điều hòa chứ. Chị với con tạm ra phòng khách ngủ vài hôm, nóng tí cũng chịu được mà.”

Tôi đứng sững, nhìn sang đứa con mới ốm dậy vẫn còn sốt âm ấm.

“Anh biết con đang yếu mà? Điều hòa giúp con dễ thở hơn, sao lại…?”

Chưa kịp nói hết câu, chồng đã gắt:

“Anh bảo sao thì nghe vậy. Có mấy hôm thôi, làm gì căng!”

Chiều tối, tôi đành trải tạm chiếc chiếu ở phòng khách, bên cạnh là cây quạt cũ kêu rè rè, thổi ra hơi nóng hầm hập. Đứa con sốt mê man, mồ hôi ướt đẫm tóc. Tôi ôm con, vừa quạt vừa nén tiếng khóc. Từ phòng bên kia, tiếng cười của chồng và em gái vang ra, mát lạnh như không liên quan gì đến hơi nóng và tiếng thở khó nhọc của con.

Đêm thứ ba, con tôi lên cơn sốt cao, co giật. Tôi hoảng hốt bế con chạy vào phòng điều hòa, định đặt con nằm tạm cho hạ nhiệt thì chồng lao ra chặn lại:

“Em làm gì vậy? Đừng làm phiền giấc ngủ của em gái anh!”

Tôi chết lặng. Lúc đó, trong đầu tôi chỉ còn một ý nghĩ: người đàn ông này không còn xứng đáng là chồng và là cha nữa.

Sáng hôm sau, khi em gái chồng vẫn còn say ngủ trong cái mát lạnh, tôi lặng lẽ thu dọn đồ, bế con ra khỏi căn nhà ấy. Cánh cửa khép lại, tôi nghe thấy tiếng chồng gọi với theo, nhưng lần này, tôi không quay đầu nữa.

Tôi ôm con về nhà mẹ đẻ. Suốt một tuần, điện thoại chồng gọi liên tục, nhưng tôi không bắt máy. Tin nhắn của anh toàn những câu cũ rích: “Anh xin lỗi, em quay về đi”“Anh chỉ nghĩ cho em gái, không ngờ lại làm em buồn”.

Đến khi con tôi đã hạ sốt, khỏe lại, tôi mới biết tin từ hàng xóm: em gái chồng bị sốc nhiệt, phải nhập viện cấp cứu. Hóa ra hôm đó, điều hòa trong phòng bị rò điện, may không nguy hiểm tính mạng, nhưng anh thì hoảng loạn, trách mình đã quá nuông chiều em gái mà đẩy mẹ con tôi ra ngoài nóng bức.

Ba hôm sau, anh xuất hiện trước cửa nhà mẹ tôi. Người đàn ông vốn tự cao, nay cúi gằm mặt, đôi mắt đỏ hoe:

“Anh sai rồi… anh không xứng làm chồng, làm cha. Nhưng xin em cho anh cơ hội sửa. Mấy hôm không có em và con, anh mới thấy cái nhà kia lạnh lẽo đến thế nào…”

Tôi nhìn anh, lòng vừa nhói vừa lạnh. Cơn tức giận không còn dữ dội, nhưng vết thương lòng vẫn rỉ máu.

“Anh nghĩ chỉ cần một lời xin lỗi là xong sao? Nếu hôm đó con có mệnh hệ gì thì sao? Em đã quá mệt mỏi để ở bên một người mà sự quan tâm chỉ dành cho người khác.”

Anh quỳ xuống ngay trước sân, mặc kệ hàng xóm dòm ngó. Nhưng tôi bế con vào nhà, khép cánh cửa lại, lần này là khép cả cánh cửa trái tim.

Bởi tôi hiểu, có những lỗi lầm… hối hận đến mấy cũng không thể quay ngược thời gian.