Năm tôi 16 tuổi, bố tôi đánh bạc thua trắng, nợ nần chồng chất. Bọn chủ nợ ngày nào cũng vác dao đến đập phá, hăm dọa “mày không trả thì con gái mày mất xác”.

Mẹ tôi mất sớm. Tôi là con gái duy nhất. Khi bọn họ đề nghị “gả qua Trung Quốc lấy chồng già để trừ nợ”, bố tôi đã gật đầu không một lần nhìn tôi.
Cả làng xầm xì:
“Nó chấp nhận bán thân kìa, đúng là đứa không có liêm sỉ.”
“Đi làm dâu Tàu, chắc cũng chẳng khác gì làm gái.”
Tôi đi trong nước mắt, với một cái vali rách và thân phận bị nguyền rủa. Không ai tiễn. Không một lời chào.
10 năm sau, một chiếc xe Maybach dừng lại ngay cổng làng. Vệ sĩ mở cửa, một người phụ nữ bước xuống. Váy đen ôm dáng, mắt đeo kính râm, thần thái như nữ hoàng.
Không ai nhận ra tôi — đứa con gái bị bán 10 năm trước.
Tôi không còn là con bé ngây thơ bị bán như món hàng. Tôi là Lý Thiên Vy, phu nhân của một trong những đại gia ngành y Trung Quốc, điều hành quỹ đầu tư xuyên biên giới. Tôi từng suýt chết, bị bạo hành, bị vứt xuống hố phân, nhưng tôi không chết.
Tôi đứng lên, học tiếng, học kinh doanh, học cách sinh tồn. Và giờ, tôi trở về — không phải thăm quê. Tôi về để chôn vùi cái quá khứ thối nát nơi đây.
Tôi cho người mua lại khu đất nhà tôi năm xưa — nơi bố tôi giờ là một kẻ nghiện rượu, sống lây lất. Cả làng tụ tập xem “người giàu từ nước ngoài về mua đất xây resort”. Đến khi tôi bước ra, gỡ kính xuống, tất cả lặng như tờ.
Một bà già lắp bắp:
“Có phải… con Vy… con Vy năm xưa bị bán không?”
Tôi cười nhạt:
“Là tôi. Đứa con gái bị các người khinh miệt, dọa chết, gọi là ‘con điếm Tàu’ đó.”
Mặt bố tôi tái mét. Ông quỳ xuống giữa sân, lắp bắp:
“Con ơi, tha cho bố… bố không còn cách nào khác…”
Tôi tiến tới, rút từ túi ra một xấp giấy — giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, giấy giải tỏa khu dân cư cũ để xây dựng khu nghỉ dưỡng cao cấp.
“Đừng gọi tôi là con. Kể từ ngày bố bán tôi lấy tiền trả nợ, chúng ta không còn quan hệ gì. Và đừng lo… Tôi không trả thù bằng máu. Tôi trả bằng tiền – thứ các người từng bán rẻ tôi để có được.”
Tôi không giết ai. Tôi chỉ khiến tất cả phải sống trong nỗi nhục bị chính “con dâu bán xứ” lật mặt.
Người từng mỉa mai tôi, giờ xếp hàng xin việc, xin tha, xin được “giúp một chân dọn vệ sinh”.
Tôi không nhìn họ. Tôi chỉ bước thẳng.
“Tôi trở về không phải để hòa giải. Tôi về để nhắc cho các người nhớ: một đứa bị vứt bỏ… có thể trở thành cơn ác mộng của cả một cái làng.”