Mẹ tôi mất vào một buổi sáng mùa đông rét cắt da. Cả nhà chìm trong tang tóc, điện thoại liên tục reo để báo tin cho họ hàng gần xa. Ai cũng bàng hoàng, chỉ trừ một người – chị dâu của mẹ tôi.
Bác gái ấy, thay vì xuất hiện ở nhà chia buồn, lại đang đăng ảnh tươi cười ở một bãi biển đầy nắng, caption rộn rã: “Sống là phải tận hưởng, bỏ qua mọi muộn phiền.” Mọi người trong họ ai nhìn cũng nóng máu, nhưng cố giữ im lặng vì đang là lúc làm tang.
Bác trai – anh ruột của mẹ tôi – lúc ấy đang công tác xa, nghe tin liền tức tốc gọi cho vợ, bảo mau đặt vé về để cùng mình về chịu tang. Nhưng bên kia đầu dây, giọng bác gái thản nhiên đến lạnh người:
“Mất thì mất rồi, về thì giải quyết được gì? Anh cứ làm lễ cho xong, em đang dang dở chuyến đi, bỏ về giữa chừng lãng phí lắm.”
Bác trai nghẹn lại, chẳng nói thêm được lời nào. Tin nhắn gia đình vẫn hiện rõ hình bác gái chụp ly cocktail giữa hồ bơi, kèm biểu tượng trái tim.
Ngày đưa tang, họ hàng nội ngoại gần như đều có mặt, trừ một chỗ trống lạnh lẽo bên hàng ghế của bác trai. Không ai nhắc đến bác gái nữa, nhưng trong ánh mắt mọi người, sự phẫn nộ đã hóa thành một vết sẹo khó phai.
Chỉ đến khi kết thúc tang lễ, bác trai lặng lẽ bảo tôi:
“Có những người… một khi đã chọn quay lưng trong lúc khó khăn nhất, thì cả đời cũng không thể đứng lại cạnh nhau được nữa.”
Và tôi hiểu, từ hôm ấy, sự đứt gãy trong tình thân đã là vĩnh viễn.
Sau đám tang, bác trai trở lại công việc, nhưng ai cũng thấy bác gầy sọp đi, đôi mắt thâm quầng. Dù không nói ra, nhưng mọi người đều biết lý do. Mẹ tôi là người bác quý nhất trong nhà, vậy mà trong giờ phút cuối cùng, vợ mình lại hững hờ như người dưng.
Vài tuần sau, bác gái trở về, tay xách nách mang quà từ chuyến du lịch. Vừa bước vào nhà, bác tươi cười nói:
“Em mua quà cho mọi người đây, để bù cho việc không về kịp.”
Cả nhà im lặng, không ai chìa tay nhận. Bác trai lúc đó chỉ lặng lẽ rót chén trà, rồi đặt mạnh xuống bàn, giọng trầm xuống:
“Không phải bù. Có những thứ… mất đi rồi thì không có gì bù được.”
Bác gái hơi khựng lại, rồi cười trừ:
“Ôi trời, mất thì mất rồi, mình cứ sống tiếp thôi. Căng thẳng làm gì.”
Câu nói đó như giọt nước tràn ly. Bác trai đứng dậy, nhìn thẳng vào vợ:
“Sống tiếp? Em sống tiếp một mình đi. Từ hôm nay, đường ai nấy đi. Anh không thể sống với người coi tình thân chẳng ra gì.”
Chuyện ly hôn lan khắp họ. Người thương bác trai, kẻ trách bác gái. Nhưng điều đau nhất không phải cuộc chia tay, mà là vết thương trong gia đình đã mở ra từ ngày bác gái nói câu “mất thì mất rồi”.
Một năm sau, trong một lần họp giỗ mẹ tôi, bác gái cũ lặng lẽ xuất hiện ở ngoài cổng, trên tay cầm bó hoa trắng. Nhưng khi vừa bước vào, nhiều ánh mắt lạnh lùng hướng đến, và cánh cổng… khẽ khép lại.